Kinh Thánh hằng ngày – Lời sống hằng ngày – Ngày 13 tháng 12 năm 2017
Không Phải Tôi
Đọc: I Cô-rinh-tô 15:1–11
Arturo Toscanini là một trong những nhạc trưởng nổi tiếng nhất của thế kỷ hai mươi, ông được nhớ đến vì muốn trao vinh dự cho người xứng đáng. Trong bài Những Người Cầm Que Chỉ Huy Dàn Nhạc của David Ewen, tác giả mô tả những thành viên của Hội Yêu Nhạc Giao Hưởng New York đã đứng dậy hoan hô Toscanini thế nào khi buổi diễn tập Bản Nhạc Giao Hưởng Thứ Chín của Beethoven chấm dứt. Khi sự tung hô tạm lắng xuống, với đôi mắt đẫm lệ, Arturo ngập ngừng nói: “Không phải tôi… đó là Beethoven! Toscanini chẳng là gì cả.”
Trong các bức thư trong Tân Ước, Phao-lô cũng không nhận vinh dự về sự hiểu biết và tầm ảnh hưởng thuộc linh của mình. Ông biết ông cũng giống như một người cha, người mẹ thuộc linh của nhiều người đặt đức tin nơi Đấng Christ. Ông thừa nhận mình đã làm việc hết sức và chịu nhiều gian khổ để khích lệ đức tin, niềm hy vọng và tình yêu thương của nhiều người (I Cô. 15:10). Nhưng với lương tâm tốt, ông không thể chấp nhận sự ca ngợi của những người được thúc giục bởi đức tin, tình yêu thương và sự hiểu biết của ông.
Do đó, vì độc giả và vì chúng ta, Phao-lô đã nói rằng: “Thưa anh chị em, đó không phải là tôi, mà là Đấng Christ… Phao-lô chẳng là gì cả.” Chúng ta chỉ là những sứ giả của Đấng xứng đáng nhận được mọi lời tung hô của chúng ta.
CHÚ GIẢI
Phao-lô nhắc nhở hội thánh Cô-rinh-tô không được để mình bị mê hoặc bởi sự lôi cuốn hay tài hùng biện của các giáo sư. Ông quở trách các tín hữu đã đề cao ông và nhắc họ rằng ông không đến để làm vinh danh mình (I Cô. 2:1–5); sứ điệp về thập tự giá mới là điều quan trọng, chứ không phải sứ giả (c. 2). Đức Thánh Linh mới thật sự là Giáo Sư, là Đấng bày tỏ, dạy dỗ, và soi sáng chúng ta hiểu biết Lời của Đức Chúa Trời (c. 10–16).
Phải chăng đôi lúc bạn bị cám dỗ kiêu ngạo thuộc linh? Hãy cầu xin Đức Thánh Linh giúp bạn dẫn đưa người khác đến với Đấng đáng được vinh hiển.