Kinh Thánh hằng ngày – Lời sống hằng ngày – Ngày 28 tháng 8 năm 2017
Chú Ý
Đọc: Thi Thiên 41:1–3 |
John Newton đã viết rằng: “Nếu trên đường về nhà, tôi gặp một đứa bé đánh rơi một đồng nửa xu, và nếu tôi có thể lau khô nước mắt của đứa bé khi cho nó đồng xu khác thì tôi cảm thấy mình đã làm được một điều gì đó. Tôi nên vui khi làm được những việc lớn lao, nhưng tôi sẽ không bỏ qua những việc nhỏ bé này.”
Thời buổi này, không khó để tìm thấy một người cần an ủi: Một người thu ngân đầy lo âu trong cửa hàng tạp hóa làm thêm để kiếm đủ sống; một người tị nạn trông mong một chốn an thân; một người mẹ đơn thân bị cơn lũ lo lắng cuốn trôi mọi hi vọng; một cụ già cô đơn sợ mình sống lâu trong vô dụng.
Nhưng chúng ta phải làm gì? Đa-vít viết: “Phước cho người nào đoái thương kẻ khốn cùng” (Thi. 41:1). Ngay cả khi chúng ta không thể giảm bớt sự nghèo khổ của những người mình gặp ngoài đường, nhưng chúng ta có thể đoái thương đến họ – một động từ có nghĩa là “chú ý.”
Chúng ta có thể cho họ biết rằng mình quan tâm đến họ. Chúng ta có thể đối xử với họ cách lịch sự và tôn trọng, dù họ có thể gắt gỏng hay khó chịu. Chúng ta có thể chú ý lắng nghe những câu chuyện của họ. Chúng ta có thể cầu nguyện cho họ hay cầu nguyện với họ – đây là cách hữu ích nhất và đem đến sự an ủi tốt nhất.
Hãy nhớ lại điều nghịch lý mà Chúa Jêsus đã phán: “Ban cho có phước hơn nhận lãnh” (Công vụ 20:35). Quan tâm đến người khác là điều đáng làm, bởi vì chúng ta hạnh phúc nhất khi cho đi chính mình. Hãy đoái thương người khốn cùng.